Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc
Phan_25 end
“Tốt lắm.” Sophie nắm tay Bàng Đốn trả lời, cậu cảm thấy tính tình Cách Lỗ Khắc dường như trở nên tốt hơn.
“Cách Lỗ Khắc, thật sự xin lỗi, ta đã tự mình lên bờ, nhưng ta không có cách nào bỏ Bàng Đốn, anh ấy sở dĩ có thể tiến vào nhân ngư giới cũng vì ta dung túng, xin ngươi tha thứ cho ta.” Cách Lỗ Khắc dù sao cũng là đồng bạn của Sophie suốt mười mấy năm qua, đối với Bàng Đốn phi thường tàn nhẫn nhưng hắn đối với Sophie thực sự rất tốt.
“Không có gì tha thứ hay không tha thứ cả, ngươi hoàn toàn có lý do để hận ta.” Cách Lỗ Khắc quay đầu đi.
“Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết vì sao mình lại biến thành nhân ngư sao? Ta hiện tại nói cho ngươi.” Cách Lỗ Khắc đã biết tộc nhân ngư đã từ bỏ hắn, Hải Ân Tư cưỡng bức, dụ dỗ hắn đi đâu cũng mặc kệ, dù sao hắn bây giờ cũng không có gì để mất, dứt khoát thành thật với nhau đi.
“Lúc trước ngươi tới Đông Hải để tìm đảo nhân ngư, ta gặp ngươi chính là lúc này, nhưng ta không phải muốn giúp ngươi. Ngươi gặp sóng thần, cơ thể chìm vào đáy biển, ta lấy linh hồn ngươi về. Ta thường xuyên nói chuyện phiếm với ngươi, nghe ngươi kể bởi vì có người yêu thích vì thế mới đi tìm một cơ thể, ta chính là không thích con người các ngươi suốt ngày nói yêu thích gì đó, ta muốn chứng minh ngươi kỳ thật không chịu nổi một kích vì thế liền biến ngươi thành nhân ngư. Bởi vì nhân ngư không có cảm tình, vì thế tất cả trí nhớ của ngươi sẽ bị phong ấn, chỉ đơn giản như vậy.” Cách Lỗ Khắc không biết chính mình có thể có cơ hội gặp Sophie lần nữa hay không, tuy rằng lúc đầu hắn không đối tốt với Sophie nhưng lúc sau cũng xem là người một nhà, trừ bỏ việc sát hại Bàng Đốn, hắn cho tới giờ cũng chưa làm chuyện gì chân chính xúc phạm tới Sophie.
Hải Ân Tư cũng biết bầu bạn của mình trước kia có bao nhiêu hiềm khích.
“Sophie, Bàng Đốn thúc thúc, thật sự rất xin lỗi, Cách Lỗ Khắc nhà ta gây ra phiền toái cho hai người, ta về sau sẽ quản giáo hắn thật tốt.” Hải Ân Tư vừa nói ra liền bị Cách Lỗ Khắc xem thường, ai muốn cậu ta quản giáo, xen vào chuyện của người khác!
Bàng Đốn kỳ thật căn bản là không nhận thức Cách Lỗ Khắc là ai, lúc bị tập kích Cách Lỗ Khắc không hề để lộ diện mục, về phần Sophie, anh cảm thấy Cách Lỗ Khắc làm những chuyện như vậy với tính tình của nhân ngư mà nói cũng có thể giải thích được, trước khi gặp Bàng Đốn hắn cũng như vậy, người xông vào không gian nhân ngư không cần biết lí do sẽ giết. Ai đúng ai sai nói ra cũng không rõ được.
“Quên đi, Hải Ân Tư, ngươi thật sự muốn đem Cách Lỗ Khắc về đại lục sao?” Sophie thực kinh ngạc.
“Ân, đây là hải hồng châu.” Hải Ân Tư đưa ra một viên chân trâu đỏ rực như lửa.
“Để nó vào trong nước, nhân ngư có thể sinh sống không cần nước biển.”
Sophie rất hiểu tính cách của Cách Lỗ Khắc, xem hắn như một người yếu đuối cần người khác bảo hộ không phải muốn mạng hắn sao. Hải Ân Tư cưỡng chế đem Cách Lỗ Khắc giữ bên người chỉ có thể làm hắn thêm oán hận. Bất quá đây là chuyện nhà người khác, Sophie cũng quản không được, chúc Hải Ân Tư may mắn đi.
Gia Á bắt đầu lộ trình trở về, hang cá của Cách Lỗ Khắc bị đặt trên một cái xe đẩy được cự thú kéo đi, nhìn qua cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy cảnh sắc không ngừng lùi về phía sau, càng ngày càng xa lạ mãi đến khi hắn không còn nhận biết.
“Đừng suy nghĩ nhiều, ta nói rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.” Hải Ân Tư quấn lấy mái tóc đỏ của Cách Lỗ Khắc nói.
Lời này lọt vào tai Cách Lỗ Khắc nghe rất quen, trước kia hắn cũng nói với Sophie như vậy.
“Ngươi cảm thấy ta là món đồ chơi thú vị sao?” Cách Lỗ Khắc không thể không nghĩ vậy, bởi vì lúc trước hắn đã xem Sophie như vậy.
“Ngươi nghĩ như vậy cũng được, ta thích ngươi.” Hải Ân Tư kiên trì nói.
Cách Lỗ Khắc lắc đầu, không phải, thích không phải bộ dáng kia. Cách Lỗ Khắc đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước, hắn nặn Sophie một cơ thể nhỏ bằng thủy tinh, hai người họ gặp Bàng Đốn trong biển sâu, hắn muốn giết anh, để anh ở cùng với Sophie, chính là Sophie không muốn. Bởi vì Sophie thích Bàng Đốn nên cậu mới buông tha anh………………
Chính là Hải Ân Tư thì sao? Nói là thích hắn nhưng luôn làm những việc tổn thương hắn, thần tử kỳ thật cũng là một người không có cảm tình đi, kỳ thật hai người bọn họ đều không có cảm tình, bởi vì tịch mịch mới tìm cho mình một người mình cảm thấy thú vị, để mình giống như những người khác, chính là như vậy mà thôi.
“Hóa ra đều giống nhau.” Cách Lỗ Khắc thở ra mớ bọt khí, nói một câu Hải Ân Tư nghe không hiểu.
Về phần Hải Ân Tư rốt cuộc có phải như vậy không? Ai biết được, Hải Ân Tư và Cách Lỗ Khắc đều là người lãnh khốc, Hải Ân Tư mới mười sáu tuổi nên vẫn có rất nhiều chuyện không hiểu. Có lẽ rất nhiều năm về sau cậu mới có thể suy nghĩ cẩn thận chính mình rốt cuộc vì sao lại cố chấp với Cách Lỗ Khắc như vậy, nhưng đó là cái gì cũng không còn quan trọng, bởi vì Hải Ân Tư biết mình muốn hắn, như vậy đã đủ rồi.
Trải qua rất nhiều tháng, trong một biểu chiều tà tràn ngập ánh tà dương, Cách Lỗ Khắc nhìn thấy một khoảng đại địa rộng lớn, từ con đường nhỏ trên đỉnh núi nhìn xuống, một bộ lạc khổng lồ ập vào mi mắt, vô số phòng nhỏ phân bố rậm rạp, tộc nhân đông đúc không ngừng lui tới, còn có ruộng lúa chín vàng lay động theo gió. Cây cối trong rừng cao hơn mười trượng, cự thú qua lại không ngớt giữa một mảnh xanh rì, Cách Lỗ Khắc giật mình, theo bản năng lùi về phía sau, nơi này không phải thế giới của hắn, hắn vĩnh viễn không thể dung nhập nơi này.
Lui về phía sau bị Hải Ân Tư chặn lại, Cách Lỗ Khắc bị ôm vào trong lòng ngực.
“Nơi này là nhà của ta, cũng sẽ trở thành nhà của ngươi.” Hải Ân Tư khẽ mỉm cười, một ngày nào đó, có lẽ còn rất lâu, bất quá đó là chuyện xưa khác.
Chương 70: Phiên Ngoại - Một – Quyết Đấu
Chúng ta từng nói qua, mọi người trong bộ lạc Ba Tái Tư đối xử với Sophie rất tốt, thường xuyên tụ tập trước cửa nhà Bàng Đốn, nhìn ngắm sinh vật có chiếc đuôi cá kỳ lạ. Trong đó, Kỳ Nhĩ Á là người đáng nhắc tới nhất, người này không giống đại đa số mọi người trong bộ lạc, cậu chỉ muốn nhìn xem sinh vật đã mê hoặc Bàng Đốn rốt cuộc có bộ dáng gì mà thôi!
Kỳ Nhĩ Á này đương nhiên là đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc Ba Tái Tư, đối với đệ nhất dũng sĩ vô cùng cố chấp. Từ rất lâu trước kia đã thích Bàng Đốn, lúc anh làm tộc trưởng phi thường dũng mãnh thiện chiến, sức chiến đấu và tốc độ của anh trước giờ chưa từng có lỗ đạt nào có thể đuổi kịp hay vượt qua. Kỳ Nhĩ Á có nghe qua chuyện xưa của Bàng Đốn, đương nhiên cũng biết Sophie. Vài năm trước khi Bàng Đốn trở về thăm bộ lạc, Kỳ Nhĩ Á từng thổ lộ với anh. Chẳng qua Bàng Đốn lúc này trong lòng chỉ có một mình Sophie, vì thế kiên quyết cự tuyệt.
Cũng vì việc này mà đệ nhất mỹ nhân Kỳ Nhĩ Á bị tổn thương lòng tự trọng, từ đó về sau liền ghen ghét Sophie chưa từng gặp mặt kia. Tuy rằng tộc trưởng đương nhiệm một mực theo đuổi cậu chính là hành động của Kỳ Nhĩ Á dường như phát điên, nhất nhất quyết tâm phải theo đuổi Bàng Đốn!
Sau này Bàng Đốn trở lại còn mang theo một nhân ngư, đây chắc hẳn là Sophie trong truyền thuyết. Kỳ Nhĩ Á sẽ chịu buông tay sao? Đương nhiên không, cậu chính là đệ nhất mỹ nhân trong bộ lạc, nếu bị một nhân ngư đánh bại, mặt mũi cậu còn để đi đâu.
Sophie du ngoạn trong một dòng suối nhỏ, bên cạnh có một con Mã Khắc Đa thật lớn hộ tống, tất cả các sinh vật khác đều nhượng bộ lui binh. Tuy rằng Sophie hiện tại không còn năng lực nhưng cảnh giác vẫn còn, khảm đặc trốn trong bụi cỏ kia cậu đã chú ý khá lâu.
Kỳ Nhĩ Á cố lấy hết dũng khí đi tới, ngửa đầu vô cùng kiêu ngạo, khinh bỉ nhìn sinh vật đang lóe sáng này, cậu tuyệt đối không thừa nhận đối phương xinh đẹp hơn mình!
Sophie trồi lên mặt nước, giọt nước trong suốt tí tách nhiễu từ mái tóc dài mượt xuống dòng nước, rực rỡ dưới ánh mặt trời.
“Ngươi chính là Sophie phải không.” Kỳ Nhĩ Á hỏi.
“Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, ta gọi là Kỳ Nhĩ Á, là đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc Ba Tái Tư! Đệ nhất!” Kỳ Nhĩ Á cường điệu lặp lại từ đệ nhất.
Sophie bất đắc dĩ gật đầu, tỏ vẻ có nghe qua, nghe nói người này suốt ngày quấn quít lấy Bàng Đốn.
“Ta muốn quyết đấu với ngươi, vì quyền sở hữu Bàng Đốn.” Kỳ Nhĩ Á đã suy nghĩ rất nhiều, cậu phải để Sophie biết khó mà lui, quay về Đông Hải của cậu, lên bờ quyến rũ lỗ đạt làm cái gì!
Quyết đấu? Sophie không khỏi bật cười, quyết đấu cái gì? Bàng Đốn vốn là của cậu, cậu cần gì phải quyết đấu với một khảm đặc cơ chứ?
“Ta muốn quyết đấu may với ngươi! Ngươi nhất định không biết làm quần áo đi, thấy nhân ngư các ngươi suốt ngày để lõa thân mình, khó coi chết được.” Kỳ Nhĩ Á là một cao thủ may, Sophie nhất định không bằng cậu.
Muốn quyết đấu may sao? Sophie nghĩ nghĩ, cũng thú vị, dù sao gần đây cậu cũng khá nhàn rỗi. Được, Sophie gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ đặt ra một quy định. Ngươi và ta làm một kiện quần áo, cho người trong tộc định đoạt, ai làm đẹp hơn người đó thắng, thế nào?” Kỳ Nhĩ Á hưng phấn nói, cậu thắng là cái chắc rồi.
Đồng ý, Sophie gật đầu lần thứ hai, Kỳ Nhĩ Á có phải cao hứng quá sớm không a, nhân ngư không mặc quần áo bởi vì không cần thiết, nửa người dưới là đuôi, mặc đồ vào lại càng rườm rà hơn thôi.
Bàng Đốn nghe thấy Sophie đáp ứng cùng Kỳ Nhĩ Á quyết đấu, còn tưởng rằng muốn đi đánh nhau liền vội vàng chạy về nhà, hỏi ra mới biết là quyết đấu may quần áo.
Sophie thông minh khéo tay mọi người đều biết, phi cơ đại pháo còn có thể làm ra, huống chi chỉ là một kiện quần áo.
Kết quả không hề nghi ngờ, Sophie thắng, Kỳ Nhĩ Á tức giận đến giậm chân, cái này không chỉ liên quan đến tự tôn của đệ nhất mỹ nhân, ngay cả khéo tay cũng không bằng. Vì thế thở phì phì chạy tới nhà Sophie, lần thứ hai yêu cầu quyết đấu, lần này chủ đề là nấu nướng, Sophie vẫn đáp ứng. Vì thế kết quả vẫn không thay đổi, trù nghệ của Kỳ Nhĩ Á cũng đứng sau người ta. Kỳ Nhĩ Á không ngừng cố gắng, tiếp tục chạy tới nhà Sophie yêu cầu quyết đấu. Lần này ngay cả Bàng Đốn khuyên can cũng không được, ai dám cản cậu thì phải chết!
Vì thế hai người trong tương lai không ngừng quyết đấu, quyết đấu, sau đó lại quyết đấu, ngay cả Kỳ Nhĩ Á sau này cũng không nhớ lý do mình đi tìm Sophie quyết đấu. Mãi đến sau này cậu gả cho tộc trưởng đương nhiệm, vẫn không ngừng quyết đấu với Sophie, dù sao cậu chính là muốn quyết đấu với Sophie!
Chương 72: Phiên Ngoại – Hai – Một Ngày Bộ Lạc Tát Đức Ở Phỉ Tư Thắc
Rất nhiều năm trước, Lạc Khả cầm đầu bộ lạc Tát Đức theo chân thần tử, ly khai Dạ Chi vực tới sinh sống ở bộ lạc Phỉ Tư Thắc. Dân cư bộ lạc Tát Đức rất đông đúc, lều trại trong bộ lạc Phỉ Tư Thắc tạm thời không đủ dùng, Gia Á liền nghĩ tới một biện pháp, chính là đem tất cả tộc nhân của bộ lạc Tát Đức xếp vào nhà các lỗ đạt độc thân.
Lạc Khả cũng bởi vì không muốn ở trong nhà một người xa lạ, nhưng lại không có biện pháp khác, vì thế đã chọn một người đã từng tiếp xúc, nhà Á Sắt. Á Sắt là lỗ đạt độc thân không thể nghi ngờ, anh vẫn còn độc thân nguyên nhân vô cùng đơn giản, anh cảm thấy khảm đặc quá yếu ớt, anh thích cường hãn một chút, nhưng Gia Á có đủ cường hãn đã bị Tắc Vạn nhắm trước.
Á Sắt gõ cửa, thật là, muốn vào nhà mình lại còn phải gõ cửa. Đợi nửa ngày, bên trong không đáp lại, Á Sắc nghi hoặc đẩy cửa ra, hình ảnh Lạc Khả đang ngồi thiền đập vào mắt anh.
“Ăn sáng.” Á Sắt nhìn Lạc Khả ngời đối diện trên giường.
“Ngươi quấy rầy sự tập trung của ta.” Lạc Khả không vui mở to mắt.
“Vậy ngươi tiếp tục ngồi thiền đi, ta sẽ không chừa cơm cho ngươi.” Á Sắt cười hì hì nói, nói xong liền quay người đi.
“Ngươi.” Lạc Khả cuống cuồng , cậu biết Á Sắt nói không lưu thì nhất định sẽ không lưu, những lần trước đều là như vậy.
“Ngươi từ từ a.” Lạc Khả đói có chút gấp gáp, mang giày vào chạy tới. Cậu đường đường là tộc trưởng của bộ lạc Tát Đức, thế nhưng lại vì miếng cơm mà phải khom lưng, quả thực là bi thương a.
“Đồ ăn cho ngươi, thịt là của ta.” Trên bàn cơm phân biệt rõ ràng, một bên toàn bộ là rau quả, một bên toàn là thịt.
“Ngươi nghênh ngang ăn thịt trước mặt ta như vậy, ta sao nuốt trôi.” Lạc Khả hoàn toàn không thể tiếp nhận thói quen ẩm thực của đối phương, nhìn thấy là khó chịu.
“Ta còn chưa nói nhìn thấy ngươi ăn mớ lá cây kia là mất hết cả khẩu vị.” Á Sắt không đồng ý nhún nhún vai.
“Có thì cứ ăn đi, hiện tại là ta dưỡng ngươi, biết không?”
“Hừ.” Lạc Khả ngồi xuống, làm bộ như đối phương không hề tồn tại bắt đầu ăn cơm, hai người này có vẻ hoàn toàn không thích hợp ở chung.
Xong bữa sáng, Á Sắt cùng các lỗ đạt khác ra ngoài săn thú, Lạc Khả ngồi trong nhà suy nghĩ, cậu không thể cứ dựa vào Á Sắt như vậy, giống như mình phải lệ thuộc vào đối phương, ngay cả ăn cơm cũng phải xem sắc mặt Á Sắt, cuộc sống thế này quả thực không chấp nhận được. Lạc Khả quyết định ra ngoài lao động, dùng hai tay mình tự tiềm kiếm thức ăn.
Quyết định xong, không hề biết rừng rậm có bao nhiêu nguy hiểm, Lạc Khả sau lưng mọi người một mình ra ngoài. Đi bộ trong rừng mưa sum xuê, bốn phía là tiếng côn trùng kêu vang không dứt, thời tiết tốt lắm, chính là cậu phải đi đâu tìm thức ăn a? Số rau dại Á Sắt tìm tới cậu chưa từng nhìn thấy, sao hái được a? Hoa quả thì có trên cây gì a? Lạc Khả ngước đầu nhìn đám cây cối xa lạ có chút buồn bực.
Có lẽ có thể xin giúp đỡ từ những tiểu động vật đáng yêu, tộc nhân của bộ lạc Tát Đức đều có khả năng tương thông với sinh linh, Lạc Khá bắt đầu tìm kiếm con thỏ và số sinh vật linh tinh trong rừng, chính là chỉ nhìn thấy những quái vật to lớn, trốn còn không kịp, Lạc Khả sao dám chạy qua tiếp xúc a.
Đột nhiên trước mắt Lạc Khả xuất hiện một sinh vật giống như con cẩu, Lạc Khả cảm nhận đối phương hẳn là không có ác ý, vì thế cố lấy dũng khí đi qua.
“Xin chào, ta gọi là Lạc Khả.” Lạc Khả thử câu thông với đối phương.
Con mạc nhĩ ác lang bị tụt lại phía sau đàn quay đầu lại, trước mắt là một khảm đặc, nó đang tìm bầy đàn của mình, khảm đặc này lại dám chạy tới nói chuyện với nó, kỳ quái nhất chính là nó phát hiện ra nó lại có thể hiểu được.
“Ta đang tìm thức ăn và hoa quả, xin hỏi, ngươi có biết chúng ở nơi nào không?” Lạc Khả hỏi.
Please, vấn đề này đi mà đám cây cỏ đi, hỏi nó sao nó biết chứ! Con mạc nhĩ ác lang này vừa mới ăn no nê nên tạm thời lười công kích khảm đặc, hơn nữa mạc nhĩ ác lang cũng không thích đối địch với lỗ đạt.
“Ai, sự tình là như vậy.” Lạc Khả bất đầu thao thao bất tuyệt oán hận. Đem chuyện Á Sắt làm người ta nghe đến oán hận, quả thực giống như ác bá, mạc nhĩ ác lang vừa nghe xong một đầu đầy hắc tuyến.
“Vì thế ta mới ra đây, ta nhất định phải dùng năng lực của mình nuôi sống mình, không thể để anh ta xem thường a!” Lạc Khả kể tội đến thỏa mãn, mạc nhĩ ác lang đi vòng quanh người cậu, náo loạn hết nửa ngày hóa ra khảm đặc này là từ Dạ Chi vực tới, là một tên nhà quê ngay cả nó là động vật ăn thịt cũng không biết, tấm tắc, thật đáng thương.
“Ngươi giúp ta được không?” Lạc Khả hỏi.
Mạc nhĩ ác lang suy nghĩ một chút, nghe khảm đặc này hình dung, lỗ đạt tên Á Sắt kia hẳn là lỗ đạt có hình dạng là cửu vĩ hồ, sinh vật cường hãn như vậy nó không thể trêu vào, nếu ăn thịt khảm đặc này nhất định sẽ bị báo thù đi.
Vẫy vẫy cái đuôi, ý bảo Lạc Khả đi với nó, tới những nơi có nhiều cây cỏ tụ tập có lẽ Lạc Khả sẽ tìm được thứ gì đó. Lạc Khả lần đầu tiên ra thế giới bên ngoài thành công câu thông với động vật, hơn nữa còn được trợ giúp, tâm tình thực vui vẻ, cười tủm tỉm đi theo phía sau mạc nhĩ ác lang.
Dọc theo con sông đi tới là một bình nguyên bát ngát, thực vật, cây cỏ, động vật sinh sống tràn ngập. Lạc Khả vẫn tiếp tục đi theo sau mạc nhĩ ác lang, phát hiện tất cả sinh vật nhìn thấy bọn họ đều nhượng bộ lui binh.
“Ngươi rất đáng sợ sao? Hay là bộ dạng ta thực đáng sợ?” Lạc Khả không hiểu rõ lắm, giống cẩu này ở chung rất tốt a.
Kia là bởi vì ngươi là đồ nhà quê! Mạc nhĩ ác lang oán thầm.
“Di, ngươi bị thương sao?” Lạc Khả quan sát trên bộ lông rám nắng của đối phương có một vết đỏ sậm.
Mạc nhĩ ác lang trên bụng có vết thương bị cào, đây là lần trước chiến đấu lưu lại, vẫn còn chưa lành hẳn.
Lạc Khả ngồi xổm xuống, hai tay phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ xẹt qua miệng vết thương, mạc nhĩ ác lang đột nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều, miệng vết thương lại chậm rãi biến mất, năng lực của khảm đặc này thật thần kỳ a!
“Cám ơn ngươi.” Mạc nhĩ ác lang phát ra âm thanh, không biết đối phương nghe có hiểu không.
“Không cần cám ơn.” Lạc Khả kết giao được bằng hữu vô cùng vui vẻ.
Vận khí của Lạc Khả tốt lắm, ngày đầu tiên ra ngoài gặp phải một con lang ăn no, đối phương dẫn cậu đi tới một nơi có rất nhiều thực vật cây cỏ, nhóm động vật nói cho cậu biết cái nào có thể ăn, cái nào không thể ăn, Lạc Khả thu thập được một ba lô đầy, sau đó mạc nhĩ ác lang hộ tống cậu quay về bộ lạc Phỉ Tư Thắc, cách không xa nhìn thấy Á Sắt cũng cùng lúc trở về.
“Cám ơn ngươi trợ giúp, ngươi thật sự là một động vật tốt.” Lạc Khả sờ sờ đầu mạc nhĩ ác lang làm biểu tình của nó vô cùng bất đắc dĩ.
“Về sau đừng chạy loạn, rừng rậm rất nguy hiểm.” Mạc nhĩ ác lang dặn dò một câu liền xoay người đi.
Á Sắt nhìn thấy tình cảnh trước mắt, kinh ngạc đến đau đầu, người kia? Lần này đổi thành Lạc Khả nghênh ngang đi qua trước mặt Á Sắt, vừa nhấc cằm kiêu ngạo nhìn anh.
“Hừ!” Lạc Khả hừ một tiếng, có gì đặc biệt chứ, tự cậu cũng có thể nuôi sống mình.
Á Sắt dở khóc dở cười, đây là tình huống gì a?
“Sao ngươi lại một mình chạy ra ngoài?” Á Sắt ngẫm lại cảm thấy thực đáng sợ.
“Miễn cho ngươi hở ra lại nói ta ăn nhờ, hôm nay ta nhận thức rất nhiều bằng hữu, về sau không cần dựa vào ngươi cũng có thể sống được.” Lạc Khả rất có cốt khí nói.
Á Sắt chớp chớp mắt, này, có chút thú vị……………..
“Này, ta hình như không có nói ta để ý ngươi ăn nhờ đi.” Á Sắt cũng đi theo, anh để ý người trong bộ lạc Tát Đức luôn bày ra bộ dáng khinh bỉ lỗ đạt. Dường như bộ lạc Tát Đức xem lỗ đạt là một sinh vật thấp kém.
“Ngươi có, sáng nay ngươi nói, cái gì mà có thì ăn đi, còn nói bây giờ là ngươi dưỡng ta!” Lạc Khả thực để ý những lời này, dù sao cậu cũng là một tổc trưởng, không thể bị người khác xem thường.
“Vậy được rồi, ta giải thích.” Á Sắt nhượng bộ.
“Cùng khảm đặc phân cao thấp không phải lỗ đạt tốt, là ta vui vẻ dưỡng ngươi, như vậy có thể đi.” Á Sắt bất đắc dĩ nói.
“Ai muốn ngươi dưỡng a!” Sự tình hôm nay làm Lạc Khả tin tưởng, tuy rằng hoàn cảnh bất đồng nhưng tộc nhân của thần tộc vẫn có thể dựa vào chính mình để sinh tồn.
“Được rồi được rồi, ngươi không cần ta dưỡng, chính là sau này ra ngoài phải báo cho mọi người một tiếng, miễn cho tộc nhân lo lắng. Này, có thể đi?” Á Sắt lần thứ hai nhượng bộ.
“Có thể.” Lạc Khả đáp ứng.
Á Sắt nhẹ nhàng thở ra, xem ra chính mình về sau lại có thêm phiền phức. Sau đó, cứ khoảng ba hay năm ngày Lạc Khả sẽ ra ngoài một lần, đương nhiên trước đó sẽ báo cho mọi người một tiếng. Vì thế Á Sắt trở nên thật bận rộn, anh phải lén đi theo phía sau hộ tống, Lạc Khả muốn đi hướng nào anh phải chạy tới trước mở đường, chỉ chừa lại đám sinh vật ôn thuần đáng yêu, còn lại đuổi sạch số sinh vật nguy hiểm, còn cảnh đám đám sinh vật trí năng phải giữ bí mật, việc này không thể để Lạc Khả có tự trọng cao ngất kia biết được, vì thế Á Sắt thật sự rất bận rộn bận rộn…….
“Sinh vật ngoại giới thật sự tốt quá.” Lạc Khả lần thứ hai xúc động.
“Đúng vậy………..” Á Sắc trở mình xem thường, có thể không tốt được sao.
“Ta nghĩ, ta có lẽ nên dẫn tộc nhân bộ lạc Tát Đức tới một nơi phụ cận mở một chỗ ở mới.” Lạc Khả bắt đầu hướng về tương lai.
“Cái gì!” Á Sắt khổ ra mặt, anh sẽ bận đến chết mất………….
“Cái kia, chuyện mở nơi ở mới không cần gấp, ngươi chừng nào thì suy nghĩ chuyện hai ta a?”
“Chuyện hai ta gì?” Lạc Khả khó hiểu.
“Ta lần trước không phải nói với ngươi rồi sao, ngươi làm bầu bạn của ta đi.” Á Sắt đã nói qua vài lần, người trong bộ lạc ai cũng biết, nhưng diễn viên chính lại không nhớ được a.
“Ta là thần tộc, không thể có bầu bạn.” Lý do của Lạc Khả rất đơn giản.
“Cái gì, cái gì trong tộc ngươi A Tháp, Lạp Á còn có Ni Phù, tóm lại là cả đống người còn chưa đủ sao.” Á Sắt thực bi thương, vì sao người khác đều thông suốt, nhưng anh lại khó khăn như vậy a.
“A! Chuyện từ khi nào!” Lạc Khả vội đứng dậy, sao cậu không hề hay biết a!
“Ai u tổ tông của ta ơi, người ta suốt ngày thân thiết trước mặt ngươi, thế mà còn không phát hiện a.” Á Sắt hết chỗ nói rồi.
“Không được, ta phải đi ngăn cản bọn họ.” Lạc Khả vô cùng tức giận.
Á Sắt đỡ trán, không nhịn được lắc đầu, ôm lấy Lạc Khả đang chuẩn bị đi hỏi tội, nhanh nhẹn khiêng lên vai. Lại còn muốn đi quấy rầy vợ chồng người ta thân thiết, thật sự là ngoan cố.
“Gia Á nói đúng, loại người như ngươi phải trực tiếp áp dụng hành động.” Á Sắt thì thào tự nói.
Bầu trời đêm vang vọng âm thanh thở hổn hển giận dữ của Lạc Khả.
“Này, Á Sắt, ngươi làm gì vậy! Thả ta xuống!”
-‘๑’-Toàn Văn Hoàn -‘๑’-
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian